Phép Mầu (Miracles)

Abstract: Contrary to the preconception that science versus religion, science nowadays increasingly shows evidences of God’s miracles. The outlook on the relationship between science and religion has been changing. In an article on the Theorem of Incompleteness, Perry Marshall wrote: “The person who proudly proclaims, ‘You’re a man of faith, but I’m a man of science’ doesn’t understand the roots of science or the nature of knowledge!”.

Trái với định kiến cho rằng khoa học chống đối tôn giáo, khoa học ngày nay trưng ra ngày càng nhiều bằng chứng về phép mầu của Chúa. Cách nhìn về mối quan hệ giữa khoa học và tôn giáo đã và đang thay đổi. Trong một bài báo về Định lý Bất toàn, Perry Marshall viết: “Ai tự hào tuyên bố ‘bạn là người của đức tin, còn tôi là người của khoa học’, thì người ấy không hiểu gốc rễ của khoa học và bản chất của nhận thức!”[1].

Thật vậy, như câu chuyện “Nan đề Sáng thế” (Genesis Problem)[2] đã cho biết, Lý thuyết Big Bang rốt cuộc đưa chúng ta trở về với Sáng Thế ký của Kinh Thánh, thừa nhận Chúa sáng tạo ra thế giới. Đó là một trong những sự kiện tiêu biểu nhất cho thấy khoa học và tôn giáo không hề đối kháng như người ta tưởng, mà thực ra đó là hai con đường khác nhau cùng dẫn tới một chân lý. Nếu khoa học được ví như một cốc nước để uống, thì rồi thể nào bạn cũng sẽ gặp Chúa ở đáy cốc! Đó là một ngụ ý của Werner Heisenberg, một trong những nhà khoa học lớn nhất thế kỷ 20.

CỐC NƯỚC HEISENBERG

Không phải bây giờ, mà từ lâu rồi, những người có tư duy khoa học và triết học sâu sắc đã nhận ra rằng việc đối lập khoa học với tôn giáo là một định kiến ấu trĩ và sai lầm.

Thật vậy, trong lễ nhận giải thưởng Romano Guardini năm 1974, Werner Heisenberg đã đọc một diễn văn nhan đề “Scientific and Religious Truth” (Chân lý Khoa học và Tôn giáo), trong đó tuyên bố:

“Trong lịch sử khoa học, kể từ phiên tòa nổi tiếng xử Galileo, người ta luôn nhắc đi nhắc lại rằng chân lý khoa học không thể hòa giải được với những giải thích của tôn giáo về thế giới. Mặc dù tôi hoàn toàn tin rằng chân lý khoa học là không thể bác bỏ, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó có thể gạt bỏ các tư tưởng tôn giáo,… Vì thế tôi suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa hai lĩnh vực tư tưởng này để không bao giờ phải nghi ngờ tính xác thực của cái mà hai lĩnh vực đó chỉ ra”[3].

Sớm hơn nữa, ngay từ năm 1927, khi các nhà vật lý hàng đầu thế giới gặp nhau tại Hội nghị Solvay, Brussels, ngoài những thảo luận chính thức, họ đã trao đổi với nhau những suy nghĩ về mối quan hệ giữa khoa học và tôn giáo. Heisenberg đã thuật lại những trao đổi này trong cuốn “Physics and Beyond” (Vật lý và Phía bên kia), qua đó ta có thể biết các nhà khoa học thời ấy nghĩ gì về tôn giáo. Nổi bật là tư tưởng của Max Planck, cha đẻ Thuyết Lượng tử.

Theo Heisenberg, Planck không hề thấy có mẫu thuẫn nào giữa khoa học và tôn giáo, thậm chí đối với Planck hai lĩnh vực này “phù hợp với nhau một cách mỹ mãn” (perfectly compatible), bởi chúng quan tâm tới hai phương diện hoàn toàn khác nhau của hiện thực: trong khi khoa học tìm hiểu các quy luật của thế giới vật chất khách quan thì tôn giáo xác định các giá trị tinh thần và tâm linh của con người; trong khi khoa học làm nền tảng cho công nghệ thì tôn giáo làm nền tảng cho đạo đức; trong khi khoa học bận tâm tới đời sống vật chất thì thì tôn giáo bận tâm tới ý nghĩa và giá trị đích thực của đời người;…

Tuy nhiên, Heisenberg phản đối Planck khi xem khoa học và tôn giáo như hai lĩnh vực tư tưởng hoàn toàn tách rời nhau, bởi theo ông, cuối cùng rồi khoa học sẽ gặp gỡ tôn giáo.

Ông nói: “Ngụm nước đầu tiên từ cốc nước khoa học tự nhiên sẽ biến bạn thành một người vô thần, nhưng ở đáy cốc Chúa đang đợi bạn” (Der erste Trunk aus dem Becher der Naturwissenschaft macht atheistisch, aber auf dem Grund des Bechers wartet Gott)[4].

Đó là ngụ ngôn Heisenberg, một ngụ ngôn mang dáng dấp của một lời tiên tri. Thật vậy:

– Chẳng phải Lý thuyết Big Bang đã gặp Sáng Thế Ký của Kinh Thánh rồi đó sao?[5]

– Chẳng phải Bản đồ Gene Người (Human Genome Map) đã được Francis Collins, Giám đốc Dự án Giải mã Gene Người, mô tả như “Ngôn ngữ của Chúa”[6] đó sao?

Sự kiện công bố Bản đồ Gene Người năm 2000 đã gây nên một cơn chấn động tinh thần trên toàn thế giới – cảm xúc kinh ngạc trước sức mạnh của khoa học xen lẫn với cảm xúc hân hoan thán phục một phép mầu của Chúa vừa được tiết lộ. Trong giờ phút lịch sử ấy, Francis Collins tuyên bố:

“Hôm nay là một ngày hạnh phúc của toàn thế giới. Riêng với tôi, thật tuyệt vời và đáng kinh ngạc khi biết rằng lần đầu tiên chúng ta đọc được cuốn sách chỉ dẫn về chính bản thân mình, cuốn sách mà trước đó duy chỉ có Chúa biết đến”[7].

Ngay trước đó, tổng thống đương nhiệm của Hoa Kỳ, Bill Clinton, đã khai mạc lễ công bố Bản đồ Gene Người một cách long trọng bằng những lời lẽ làm rung động lòng người và sẽ mãi mãi đi vào lịch sử:

“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tấm bản đồ quan trọng và kỳ diệu nhất mà nhân loại từng khám phá… Ngày hôm nay, chúng ta được hiểu về loại ngôn ngữ mà Chúa đã sử dụng để sáng tạo nên sự sống. Hơn bao giờ hết, chúng ta nghiêng mình trước sự phức tạp, trước vẻ đẹp và sự diệu kỳ của món quà thần thánh nhất, thiêng liêng nhất của Người”[8]. Vâng, đó là chữ Người viết hoa, Đấng sáng tạo vĩ đại!

Collins-Clinton  Không rõ tiến sĩ Francis Collins và tổng thống Bill Clinton có bao giờ để ý đến ngụ ngôn cốc nước khoa học của Heisenberg hay không, nhưng vô tình tuyên bố của cả hai vị trong lễ công bố Bản đồ Gene Người đều xác nhận ngụ ngôn ấy như một lời tiên tri.

Thiết nghĩ, cốc nước Heisenberg là một thông điệp gửi tới những người làm khoa học. Cá nhân tôi tự diễn dịch thông điệp ấy như sau:

Khi bạn mới có một chút vốn liếng ít ỏi về khoa học, bạn dễ bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp logic và tính hợp lý đến mức đáng kinh ngạc của nó. Khi ấy bạn chưa đủ bản lĩnh, chưa đủ vốn tri thức để nhận ra những kẽ nứt, những chỗ yếu, những cái “bất khả” (impossibility) của khoa học. Lúc đó, bạn có cảm tưởng khoa học là một công cụ vạn năng cho phép giải thích được tất cả mọi sự thật trên đời. Hệ quả tất yếu là bạn không tin vào bất cứ một phép mầu nào cả. Bạn chẳng cần một phép mầu nào cả, giống như Stephen Hawking tuyên bố Chúa không còn cần thiết nữa. Đối với bạn, thế giới đơn giản là một tập hợp các sự vật và sự việc liên hệ tương tác với nhau theo luật nhân quả – bất kể cái gì cũng có nguyên nhân của nó và khoa học chính là tập hợp các định luật chỉ rõ các nguyên nhân đó. Có khoa học là sẽ có tất cả, không cần phép mầu nào hết, và như thế, hiển nhiên bạn sẽ trở thành một người vô thần.

Language_of_god_francis_collins  Nhưng khi bạn đã có một vốn tri thức khoa học và văn hóa đầy đủ hơn, phong phú hơn, đến một lúc nào đó bạn sẽ giật mình khám phá ra những nghịch lý, những ngõ cụt, những vòng logic luẩn quẩn, những bài toán bất khả của khoa học,… Bạn sẽ bắt đầu suy ngẫm kỹ hơn, sâu hơn. Bạn sẽ trầm tư, nếu có thể nói như vậy. Bạn sẽ bắt đầu xem xét lại cách suy nghĩ của mình. Đó là lúc bạn bắt đầu trưởng thành. Bạn có thể không còn nhanh nhẹn để giải một bài toán khó như thời còn trẻ, nhưng bù lại bạn đã có một cái nhìn bao quát hơn, rộng khắp hơn, bản chất hơn, sâu sắc hơn đối với một ngành khoa học nào đó, hoặc toàn bộ khoa học, hoặc cao hơn nữa, toàn bộ nhận thức của con người. Khi ấy, bạn bỗng giật mình nhận ra rằng khoa học tuy bao la vĩ đại, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một mẩu của nhận thức, và nhận thức rốt cuộc cũng lại chỉ là một mẩu của thực tại. Nói cách khác, thế giới nhận thức rộng hơn rất nhiều so với tri thức khoa học, thực tại lại rộng hơn rất nhiều so với nhận thức… Bạn khám phá ra rằng mình quá nhỏ bé, khoa học quá nghèo nàn. Nhưng khát vọng nhận thức của bạn không chịu dừng lại. Khát vọng ấy thì thầm nói với bạn rằng hãy mở rộng tâm hồn ra, hãy vận dụng trực giác và cảm thụ mà trái tim mách bảo… Dần dần bạn sẽ đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, và bạn khám phá ra rằng tôn giáo, một lĩnh vực xưa nay bạn không quan tâm, hóa ra chứa đựng những tư tưởng vô cùng sâu sắc mà bạn đã bỏ phí. Khi ấy bạn đã uống tới gần đáy cốc nước Heisenberg rồi đấy, và bạn bắt đầu lờ mờ nhận ra Chúa, rồi đến một lúc nào đó, khi tâm hồn bạn không còn sự cố chấp nữa, bạn sẽ thốt lên: Ô, Ngài đã ở đó từ bấy lâu nay mà ta không biết!

Câu chuyện đến đây phải dừng lại đôi chút để trả lời một câu hỏi mà lẽ ra phải hỏi ngay từ đầu: Phép Mầu là gì?

Phép mầu, hiểu sơ lược thì đó là một sự kiện kỳ diệu, vượt quá hiểu biết thông thường, làm ta thán phục, hoặc kinh ngạc, ngưỡng mộ.

Chính xác và đầy đủ hơn, theo từ điển The Free Dictionary, phép mầu là “một sự kiện xem ra không thể giải thích được bằng các định luật tự nhiên và do đó được coi là có nguồn gốc siêu nhiên hoặc do tác động của Chúa” (An event that appears inexplicable by the laws of nature and so is held to be supernatural in origin or an act of God).

Khoa học khám phá ra vụ nổ Big Bang, nhưng không trả lời được nguồn gốc điểm ban đầu trước vụ nổ lớn. Vậy sự xuất hiện điểm ban đầu ấy là một phép mầu. Đó là phép mầu Sáng Thế.

Khoa học cũng khám phá ra Bản đồ Gene Người nhưng không giải thích được nguồn gốc của nó, vậy Bản đồ Gene Người đúng là cuốn sách của Chúa. Các mã được viết trong cuốn sách đó chính là Ngôn ngữ của Chúa.

Đến đây, nếu được hỏi phép mầu nào là kỳ lạ nhất trong tất cả các phép mầu, tôi xin trả lời ngay, không đợi suy nghĩ: TRỰC GIÁC (intuition) của con người!

Câu chuyện về trực giác, theo tôi, là câu chuyện hấp dẫn nhất trong mọi chuyện hấp dẫn, bởi vì nó bí hiểm nhất trong mọi sự bí hiểm.

Trực giác tồn tại rõ rệt đến mức ai cũng nhận thấy, nhưng không ai biết nó từ đâu mà ra. Không có một định luật tự nhiên nào cho phép chúng ta giải thích được sự tồn tại của trực giác. Vì thế, trực giác chính là một phép mầu rõ rệt nhất nhưng khó hiểu nhất.

Albert Einstein là người có mối quan tâm đặc biệt tới vấn đề này. Ông nói một lời bất hủ: “Bí mật vĩnh cửu của thế giới là tính chất có thể hiểu được của nó… Cái sự thật rằng thế giới này có thể hiểu được là một phép mầu” (The eternal mystery of the world is its comprehensibility … The fact that it is comprehensible is a miracle”[9].

Vế thứ nhất của câu nói trên được diễn đạt dưới nhiều dị bản (version) khác nhau. Có tài liệu viết: “Điều khó hiểu nhất về thế giới là ở chỗ nó có thể hiểu được” (The most incomprehensible thing about the world is that it is comprehensible)[10].

Vậy cái gì giúp con người hiểu được thế giới? TRỰC GIÁC, đó là câu trả lời.

Với câu trả lời đó, tôi xin diễn dịch câu nói của Einstein theo cách hiểu của tôi như sau:

– Điều khó hiểu nhất trên thế giới là TRỰC GIÁC – kênh giao tiếp của con người với toàn bộ phần còn lại của vũ trụ và với chính mình, thậm chí với những tầng vũ trụ cao hơn và với Thượng đế. Vì thế, TRỰC GIÁC là phép mầu khó hiểu nhất, kỳ lạ nhất, nhưng cũng chính vì thế mà HẤP DẪN nhất.

Tôi muốn phát triển câu chuyện theo hướng này, nhưng e rằng bài viết sẽ quá dài, làm nhọc độc giả. Vậy xin tạm dừng ở đây, để dành câu chuyện lý thú về Trực Giác cho bài viết tiếp theo.

PVHg, Sydney ngày 26/11/2013


[2] Xem “Nan đề Sáng Thế” của Phạm Việt Hưng trên PhamVietHung’s Home ngày 13/11/2013

[3] Lược dịch từ Wikipedia, Werner Heisenberg

[4] The first gulp from the glass of natural sciences will turn you into an atheist, but at the bottom of the glass God is waiting for you (“The Universe – Note to God”, Ulrich Hildebrand, Ethos, 10 October 1988).

[5] Xem “Nan đề Sáng Thế”, đã dẫn trong ghi chú 2.

[6] Ngôn ngữ của Chúa (The Language of God), Francis Collins, bản dịch của Lê thị Thanh Thủy, NXB Lao Động 2007

[7] Sách đã dẫn trong ghi chú 6, trang 13

[8] Sách đã dẫn trong ghi chú 6, trang 12.

[10] như chú thích 9.

19 thoughts on “Phép Mầu (Miracles)

  1. Bài viết hay quá!

    Thực sư khoa học và tôn giáo không hề đối lập với nhau mà nó là một. Mục đích của khoa học là truy tìm chân lý để học và gần với Thượng đế chứ không phải ép chân lý vào cái khung khoa học, phù hợp với nó là đúng và ngược lại là sai. Còn tôn giáo thì khuyên bảo chúng ta điều thiện và cao hơn là giúp mọi người “tiến hóa tâm linh” trở về với Thượng đế. Tất nhiên thiếu một trong hai cái này thì không thể được giống như Einstein đã nói: “Khoa học mà thiếu tôn giáo là khập khiễng. Tôn giáo mà không có khoa học thì mù quáng”.

    Những người tin vào thuyết tiến hóa của Darwin nên suy nghĩ lại. Có thể họ sẽ đưa ra các bằng chứng khoa học để chứng minh. Nhưng không biết họ có bao giờ tự hỏi tình yêu là gì ko? Linh tánh là gì ko? Có rất nhiều bằng chứng trên mạng rằng các thú rừng có thể xem những đứa bé như con và nuôi nấng nó, thú dữ như cá mập còn có những lúc cứu người, hay chó trung thành với chủ,…

    Đối với những người vô thần thì họ cũng đưa ra các bằng chứng khoa học này nọ chứng minh là thượng đế không tồn tại. Và những người đó làm như mình là khoa học lắm. Nhưng đâu ngờ rằng đâu phải nhà khoa học nào cũng vô thần đâu, còn có các nhà khoa học tin vào Thượng đế. Tiêu biểu là các nhà khoa học như trong bài này. Và còn nhiều nữa.

    Nhà bác học Louis Pasteur đã từng nói: ” Càng học về thiên nhiên, tôi càng sững sờ trước những tác phẩm của Đấng Tạo Hoá. Khoa học mang con người đến gần Thượng Đế hơn” Nguyên bản: ” The more I study nature, the more I stand amazed at the work of the Creator. Science brings men nearer to God”.

    Đó là vài cảm xúc của cháu khi đọc bài này bác Hưng!

    Thích

    • Dear bạn Kẻ Tầm Đạo,
      Bình luận của bạn cũng rất HAY!!! Xin chân thành cảm ơn bạn.
      Tôi cũng là người chống đối Darwin quyết liệt. Tôi không thể hiểu nối tại sao một học thuyết nhảm nhí như thế mà có thể chinh phục được nhân loại. Đó không phải là một học thuyết khoa học, mà là một hệ tư tưởng (ideology): tưởng tưởng ra cái khung tiến hóa rồi ép nặn mọi thứ vào đó sao cho vừa, nhưng không may, rất nhiều chỗ không vừa. Nếu bạn Kẻ Tầm Đạo có thể viết một bài về Darwin thì sẽ rất hay. Câu kết trích dẫn Louis Pasteur RẤT HAY, tôi coi như một chi tiết bổ sung cho bài viết. PVHg

      Thích

  2. Albert Einstein: “…..Cái sự thật rằng thế giới này có thể hiểu được là một phép mầu”
    Đó là Einstein cứ cho thế giới độc lập bên ngoài ta thì khó. Nếu như thế giới và ta là “bất nhị” (không phải 2) thì dễ dồi.
    Nói cho đúng thì Einstein chỉ “thấy” được cái hình thức của thế giới thôi chứ có hiểu được đâu mà nói “hiểu”. Ta cứ tưởng tìm ra được mấy công thức, quy luật mô tả thế giới là “hiểu” nhưng không phải, thế giới vốn là “động” mà lại đem cố định trong quy luật công thức là “tịnh” rồi, làm sao mà theo kịp thực tại “động”. Bởi vậy mà có quy luật, công thức nào có mô tả được toàn bộ đâu. Cho nên các nhà Đạo học Đông Phương rất hạn chế dùng đến khái niệm, quy luật,… họ bảo rơi vào đó là nước “chết”.
    Nếu nói Đạo học xa rời thực tế, siêu hình viển vông thì không đúng, nhà khoa học có bằng chứng thì nhà Đạo học THỰC CHỨNG luôn, bằng chứng ở bên ngoài sao mà bằng thực chứng. Tuy nhiên số người thực chứng rất ít nên Đạo học hay rơi vào huyền hoặc.
    Phương Tây nói: “Ăn đã rồi hãy triết lý” nhưng Phương Đông cho rằng trong công việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày tự nó đã mang tính triết lý rồi.
    Các nhà khoa học cứ đi tìm hiểu thực tại mà không rõ mình đang hằng ngày, hằng giờ ngụp lặn trong nó. Các bậc giác ngộ hay bảo người đời:
    Chết chìm trong nước mà kêu khát
    hay như Cưỡi trâu mà tìm trâu.
    Nhà khoa học càng tích trữ nhiều kiến thức mà không hóa giải được nó thì rất dễ “tẩu hỏa nhập ma” tinh thần. Như trong phim kiếm hiệp những kẻ uyên bác, khổ luyện chưa bao giờ đạt đến trình độ tối cao – bọn họ là biểu tượng cho sự thất bại của tham vọng bách khoa, lý trí. Sự tích lũy mà không hóa giải được chỉ đem đến tổng số thay vì tổng hòa. Càng thông minh, càng tích chứa kiến thức mà không có được đầu mối để dung hòa thì rất dễ “loạn”. Trong phim “Ỷ thiên Đồ long kí”, Trương Tam Phong dạy Thái cực kiếm pháp cho Trương Vô Kị, mỗi lần tập luyện là Vô Kị quên đi một phần, tới lúc quên cả mới thực sự thành tựu. Nếu nắm bắt được đầu mối để làm “trục” thì giúp cho mọi biến đổi xoay quanh trục theo đủ thể cách mà không hỗn loạn.
    Khoa học phải chăng đã từng bị tẩu nhập ma rồi sao.
    Nhà Đạo học quên đi mọi quy luật để dùng trực giác nhận được cái “trục xoay”
    Trực giác từ đâu ra ư? Lúc Lục Tổ ngộ ra “Tánh Giác” bảo nó là “Bản lai diện mục” (tức là xưa nay nó vẫn thế, chẳng từ đâu ra cả)
    Các bậc ngộ đạo khi được đệ tử hỏi về vấn đề siêu hình thường không nói, chắc có lẽ các ngài biết những câu hỏi đó là vô nghĩa, khi nào thực chứng rồi thì những câu hỏi đó không cần trả lời mà sẽ tự rơi rớt.
    Vấn đề gì mà đi tới cùng thì ta hay nhận ra nó phi lý. Như trong phim kiếm hiệp các anh hùng vô địch thiên hạ rồi, giết được kẻ thù rồi thì lại thấy đời vô nghĩa quay ra đi tu.
    Thế giới này cứ loanh quanh, luẩn quẩn, phi lý thế nào ấy… khoa học cứ tưởng tìm ra trật tự nhưng mà cuối cùng lại càng khẳng định cái rối loạn. Có lẽ nào đây là thế giới mê vọng như Phật nói nên mới lộn xộn thế này. Đang ở trong mê thì đừng hỏi nhiều, coi chừng mắc bẫy.
    Bác sĩ hay bảo bệnh nhân tâm thần mà bảo mình bình thường thì càng bệnh nặng. Nếu đây thực sự là thế giới của những tên tâm thần thì các khoa học gia bệnh nặng nhất.

    Thích

  3. Đôi lúc tôi không tự cho phép mình suy nghĩ quá nhiều về phép nhiệm mầu… Lý do thứ nhất là mặc dù tôi tin có phép nhiệm mầu cũng như có chúa Trời và Đất sáng tạo ra vũ trụ. Những điều kỳ diệu này vô cùng rất huyền bí và ở ngoài khả năng nhận thức. Nếu càng nghĩ tới điều đó thì cảm giác càng bị xáo trộn hơn là đơn giản nghĩ nó là một tình cờ và ngẫu nhiên thì vẻ đẹp bao dung đó sẽ mãi mãi tồn tại trong tình nghĩa thiêng liêng. Lý do thứ hai là khi một người nào đó tường thuật lại mẩu chuyện có tính phép mầu nhiệm thì sẽ có vô số người không tin hoặc ngược lại đố kỵ với nhau, những ý nghĩ sai lầm gây thêm phiền muộn ở chỗ là có người mong mỏi phép mầu trong lúc hoạn nạn lại không có.
    Phép nhiệm mầu có thể hiểu cách lạc quan đó là một đặc ân vô giá mà ở tầm mức ngôn ngữ của con người rất khó diễn đạt hết ý tưởng và ý nghĩa của nó trong sự tương đồng giữa thiên nhiên và con người do tình cờ tương hợp đúng thời được gặp gỡ trong muôn thuở hiếm hoi của thời gian không mang tính biên cương. Phép nhiệm mầu dưới sự cảm nhận của mọi cá nhân đều khác nhau, với tôi được hít thở không khí tự do cũng là phép nhiệm mầu mà Trời Đất ban tặng.
    Sự nhiệt tâm của anh trong mỗi bài viết chuyển tải ý tưởng không chỉ thiên về thiên văn học mà còn bao hàm tính khôi hài khách quan trong tầm cỡ của triết học cơ bản, tạo thêm sự gần gũi như là tình bạn hữu mới mang tính thân thiện hơn. Nhân dịp này, tôi chân thành chúc anh có được ngày lễ an lành và tươi vui.
    Tntd.

    Thích

    • Xin chân thành cảm ơn độc giả Tntd.
      Tôi thích nhất câu sau đây:
      Phép nhiệm mầu dưới sự cảm nhận của mọi cá nhân đều khác nhau, với tôi được hít thở không khí tự do cũng là phép nhiệm mầu mà Trời Đất ban tặng.
      Một ý kiến rất chí lý.
      Kính chúc Anh sức khỏe.
      PVHg

      Thích

  4. trên bài viết có đoạn : Thật vậy, như câu chuyện “Nan đề Sáng thế” (Genesis Problem)[2] đã cho biết, Lý thuyết Big Bang rốt cuộc đưa chúng ta trở về với Sáng Thế ký của Kinh Thánh, thừa nhận Chúa sáng tạo ra thế giới.

    Tác giả Phạm Việt Hưng bảo Hawking phủ nhận chúa là bước nhầm sang siêu hình. Còn đoạn trên, Tác giả Phạm Việt Hưng bảo: thừa nhận Chúa sáng tạo ra thế giới. Thế có phải việc thừa nhận Chúa của Tác giả Phạm Việt Hưng đã bước nhầm sang siêu hình giống như Hawking phủ nhận CHúa?

    Thích

  5. Tiên đề là cái mà ta tin là đúng chứ không thể chứng minh, và từ đó xây dựng nên lý thuyết của mình- Đó là luật chơi.
    “Từ một điểm ngoài đường thẳng chỉ vẽ được duy nhất một đường thẳng song song với đường thẳng đã cho”, nếu bạn tin thì có hình học Ơclit, nếu bạn không tin thì có hình học Phi Ơclit, bạn chứng minh cái nào sai đi.
    Chú Hưng tin Thượng Đế sáng tạo ra Bigbang và xem đó là tiên đề, vì ở đó toàn bộ khoa học bó tay rồi, chỉ còn có việc tin thôi. Hawking còn muốn chứng minh tiếp nhưng không thể chứng minh được, ông phát biểu ” vũ trụ có thể tạo ra nó từ HƯ VÔ”, đây là cái nhầm lẫn chí tử của ông, vì trong khoa học không có khái niệm Hư vô, trong vũ trụ không có chỗ nào gọi là hư vô cả. ( vì như thế sẽ vi phạm nguyên lý bất định )

    Thích

  6. Thấy cái gì thì chỉ biết vậy thôi. Còn cái không thấy thì nói “tin” hoặc “không tin”.

    Làm sao mà “thừa nhận” hoặc “phủ nhận” được.

    Nếu “thừa nhận” thì có khác nào “phủ nhận” của Hawking.

    Thích

  7. Khi đeo một cặp kính màu đỏ, bạn sẽ thấy mọi vật đều màu đỏ, nhưng bạn không thể nói thế giới nó như vậy mặc dù bạn thấy như vậy được. Thuyết bất khả tri không giải quyết được.
    “Thừa nhận” Chúa bằng đức tin, và “phủ nhận” Chúa bằng khoa học là hai vế khác nhau hoàn toàn. Vế đầu dùng từ “thừa nhận” chứ không dùng từ “chứng minh”, “thừa nhận” đó là đức tin của tôn giáo, mà tôn giáo là siêu hình nên không nhầm lẫn gì cả. Vế sau là phủ nhận chúa bằng khoa học là nhầm lẫn. Ở đây cụ thể là “Hư vô”, Hư vô là khái niệm bên siêu hình. Bên khoa học không có hư vô ( vì như thế sẽ vi phạm nguyên lý bất định).
    Nên nhớ là việc vũ trụ Bigbang hay một hòn đất trên tay bạn về bản chất không khác gì nhau- “Chúng ở đâu ra?”

    Đã thích bởi 1 người

  8. Khi trí tuệ con người bị níu giữ bởi khả năng nhận thức, Chúa sẽ chìa bàn tay nâng đỡ cho sự bất lực ấy của bạn!

    Thích

  9. Pingback: Phép mầu

  10. Pingback: Khoa học và tôn giáo: 2 phạm trù đối nghịch hay ‘hòa hợp một cách mỹ mãn’? - GIÁO XỨ TÂN VIỆT

  11. Pingback: Hải Ngoại Phiếm Đàm

  12. Kính gửi bác Hưng,
    Đọc bài Phép mầu của bác Hưng cháu hiểu bác muốn nói khoa học và tôn giáo thực ra là một. Bởi vì Chúa tạo ra tất cả mọi thứ trên vũ trụ này của chúng ta. Chính Chúa vén bức màn bí ẩn cho các nhà Khoa học khám phá ra những phát minh của mình. Nhưng con người ngay từ thuở ban đầu vì không nghe theo lời dạy của Chúa, cụ thể là ông Adam và bà Eva đã tưởng mình là khôn ngoan cho nên ngày càng xa rời Chúa, ngày càng trở nên sai lầm. Đến nay thì con người ngày càng xa rời Tôn giáo, không tin vào Chúa, coi Khoa học là chìa khóa mở ra mọi cánh cửa tri thức hiểu biết, nhưng thực tế có đúng như vậy hay không?
    Con người được Chúa ban cho 3 quyền tự do: Đó là tự do chọn lựa, tình yêu và sự ý chí tự quyết trong mọi việc trên đời.
    Cái mà chúng ta tưởng rằng chúng ta có thể tự do chọn lựa, tự nhận thức được theo tôi, đến bây giờ khi tôi sắp bước vào tuổi tri Thiên mệnh, tôi hiểu được ra tôi chẳng quyết định được điều gì trong cuộc đời mình, tại sao lại như vậy?
    Trong cuộc đời chúng ta cứ nghĩ chúng ta có thể tự ý lựa chọn mọi thứ: từ học hành, công ăn việc làm, lấy vợ, lấy chồng, xây nhà xây cửa, làm cái này, không làm cái kia…theo cảm nhận, theo ý chí tự quyết định của bản thân chúng ta. Nhưng sự thật theo cảm nhận của bản thân tôi, thì chúng ta sống theo hoàn toàn vô thức, chúng ta cứ nghĩ chúng ta giỏi giang khi kiếm được nhiều tiền là do ta thông minh, nhưng thực ra đó là nhờ ơn của Chúa, nếu Chúa không cho thì chẳng làm được việc gì cả. Chúng ta đã quyết định đúng khi lấy người này làm vợ, mà không lấy người kia, có phải như vậy hay không? Cũng giống như việc chúng ta sinh ra những đứa con, chúng sẽ là con trai hay là con gái chỉ có Chúa mới là Người quyết định được mà thôi (bởi vì xác suất để sinh trái hay gái là 50/50, nhưng thực tế trong một gia đình thì không như thế)
    Sự thật thì mọi chuyện đều do Chúa quyết định tất cả, không chỉ có tôi suy nghĩ như vậy mà rất nhiều người suy nghĩ sâu sắc, tin vào tâm linh khi có tuổi họ đều nhận ra rằng họ không tự quyết định được mọi việc, họ đều làm theo vô thức. Có ai dám nói: Chuyện lấy vợ lấy chồng không phải là duyên số hay không? Một người từ nơi xa lắc, như ở SG bỗng nhiên quen và lấy 1 người sống ở Hà Nội, thậm chí một người ở VN lấy chồng là người Pháp, Đức, Mỹ…. Ai là người sắp đặt nên chuyện này? Nếu không tin vào Chúa thì bạn giải thích chuyện nhân duyên ấy ra sao? Kể cả 2 người cùng sinh ra trong 1 thành phố làm sao mà có thể quen biết và lấy nhau được, nếu không có bàn tay của Chúa sắp đặt? Điều mà ta tưởng là tình cờ thực ra là Phép Mầu mà Chúa ban tặng cho chúng ta. Hôn nhân ấy sẽ hạnh phúc hay không làm sao ta có thể đoán biết trước được? Vì thế mới sinh ra môn Tử vi cũng là môn Khoa học tâm linh. Nhưng dù Tử vi có giỏi đến mức độ nào đi chăng nữa, nếu như tình nghĩa vợ chồng được xây dựng trên nền tảng Đạo đức truyền thống: Luôn tôn trọng nhau như thuở ban đầu thì có xung khắc đến đâu cũng không dễ gì đổ vỡ gia đình.
    Ngày nay, vì đạo đức xuống cấp, con người không có Tôn giáo, không tin ở tâm linh, sống ích kỷ, luôn tự cao tự đại, cho mình là nhất, thế giới “văn minh” đề cao vật chất, con người mang trong mình nhiều thói hư tật xấu: ganh tỵ đố kỵ, thiếu tình yêu thương, vị tha, nhân hậu… cho nên vợ chồng có rất nhiều lý do để ly dị nhau sau 1 thời gian ngắn sống chung với nhau. Nghĩa là vì thiếu tình yêu thương và tha thứ con người luôn mang đến cho nhau đau khổ.
    Chính vì thế mà bác Hưng tuy là một nhà nghiên cứu khoa học uyên bác nhưng lại thể hiện tinh thần trân trọng các giá trị tâm linh và tôn giáo, tin vào đạo đức truyền thống, điều đáng quý là bác chứng minh rằng niềm tin của bác dựa trên Khoa học, mặc dù biết rằng hiểu được điều này không phải dễ dàng.
    Đọc nhưng bài viết khoa học sâu sắc của bác Hưng, tôi nhận thấy những nhà khoa học nổi tiếng, uyên bác, lỗi lạc như: Heisenberg, Max Planck, Pascal, Einstein, Pasteur…Họ đều tin vào Chúa, còn chúng ta, vì lý do gì chúng ta lại không tin vào Chúa, phải chăng là vì chúng ta còn thiếu kinh nghiệm, còn quá trẻ, hay là quá tự phụ, thiếu chiêm nghiệm, hay Chúa không vén bức màn bí mật trước mắt chúng ta để cho ta không nhận ra Người? Điều đó chỉ có bạn mới có thể trả lời được câu hỏi ấy.
    Còn tôi, tôi luôn tin rằng có Chúa trên đời này, Chúa là Đức tin không gì lay chuyển được trong tâm trí tôi, tôi tin rằng mọi việc trên đời này đều là Phép mầu, bản thân tôi sinh ra trên đời này chính là phép mầu linh nghiệm nhất mà ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết được, chính Chúa nặn ra tôi và đã thổi linh hồn vào trong tôi. Đứng trước Chúa tôi luôn là nhỏ bé, tôi luôn cần Người che chở mỗi khi gặp bão tố, khó khăn, thử thách, đau khổ trong cuộc đời này. Tôi tin rằng có nhiều người sẽ hiểu ra và tin vào Tôn giáo mà không rời xa khoa học.
    Bình Minh.

    Đã thích bởi 1 người

  13. Pingback: Phép Mầu – Điều Có Thể Hiểu Được Và Trực Giác Của Con Người - Nguồn Suối Tâm Linh. Net

Bình luận về bài viết này