I cried for Him / Tôi khóc vì Người

Lan Anh (1)“Watching the movie “The Passion Of The Christ”, I writhed in pain from the heart… I had cried from the first minute until the last second, and was still crying when the movie had ended. I felt and was sure that Jesus had acted upon my soul. He wanted me to feel the pain of the Holy Son…”. That’s Đỗ Phạm Lan Anh’s message sent to everyone, especially to young friends, as the best wishes on the occasion of Christmas Season. PVHg’s Home is honored to introduce it to the readers…
“Xem phim ‘Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus’, tim tôi quặn thắt… Tôi khóc từ những phút đẩu tiên cho tới những giây cuối cùng, hết phim rồi vẫn còn khóc. Tôi cảm thấy và chắc chắn một điều rằng Thiên Chúa đã tác động lên tôi. Ngài muốn tôi cảm nhận được mỗi đau của Con Chí Thánh…”. Đó là thông điệp của Đỗ Phạm Lan Anh gửi tới mọi người, đặc biệt tới các bạn trẻ, như những lời chúc tốt đẹp nhất nhân mùa Giáng Sinh. PVHg’s Home xin trân trọng giới thiệu với độc giả…

I cried for Him / Tôi khóc vì Người

by Đỗ Phạm Lan Anh

Xin tự giới thiệu, tôi tên Đỗ Phạm Lan Anh, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Tôi có một kỷ niệm tâm linh để chia sẻ, đặc biệt là với các bạn trẻ.

Nếu các bạn đã đọc bài “Peace with God / Bình an trong Thượng Đế” của Billy Graham trên PhamVietHung’s Home, hẳn các bạn đã thấy tuổi trẻ ở Mỹ nói riêng và trên thế giới nói chung bây giờ sống mất phương hướng ra sao. Tôi đọc bài này mà giật mình, không thể tưởng tượng nổi ngay từ năm 1953, con người nói chung và tuổi trẻ nói riêng đã phí phạm cuộc sống cho những thứ vô nghĩa đến như thế. Tôi đã từng tưởng rằng sự lạc hướng của con người mới chỉ diễn ra gần đây, hóa ra từ đời cha ông chúng ta cũng đã như thế rồi. Tuy nhiên theo những gì ông bà, cha mẹ tôi kể lại, ngày xưa cuộc sống vẫn ổn định hơn bây giờ rất nhiều. Từ đó tôi suy ra rằng tình trạng vô nghĩa và lạc hướng của đời sống là vấn đề của nhiều thế hệ, nhưng có lẽ chưa bao giờ trở nên tệ hại như hiện nay. Trong bối cảnh này, ý nghĩa văn hóa và tâm linh của con người càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Lời của Billy Graham vang lên tại trung tâm náo nhiệt nhất thế giới từ cách đây khoảng 2/3 thế kỷ mà vẫn như mới nguyên, kêu gọi hối thúc chúng ta nhìn lại chính mình rồi nhìn ra ngoài xã hội, vắt tay lên trán tự hỏi mình phải làm gì để cứu chính mình, và đóng góp vào việc sửa sang điều chỉnh toàn xã hội. Chính tâm trạng ấy hối thúc tôi viết những dòng này, như một lời bộc bạch tâm sự, đồng thời như một chia sẻ mời gọi bạn bè cùng hướng tới những giá trị tinh thần và tâm linh mà tôi ngộ ra rằng đó là thứ quý giá nhất trên đời.

*****

Jesus in the sky - View from the sugar loaf to the Corcovado mountain with the "Christ the Redeemer" statue. Both two well known sights of Rio de Janeiro, Brazil.

Jesus in the sky – View from the sugar loaf to the Corcovado mountain with the “Christ the Redeemer” statue. Both two well known sights of Rio de Janeiro, Brazil.

Tôi sinh ra trong một gia đình Công giáo. Từ nhỏ tôi đã được tiếp thu rất nhiều điều về Thiên Chúa, về Kinh Thánh, về Ơn Cứu Độ,… nhưng hầu như tôi chẳng hiểu gì cả, không hề cảm nhận được sự huyền nhiệm và tình yêu vô bờ Thiên Chúa dành cho tôi.

Là một người có đạo nhưng tôi sống chẳng khác gì dân ngoại. Cứ đến Chúa Nhật là tôi lại thấy không vui, đến mùa chay là thấy khó chịu, đến Giáng Sinh thì chỉ muốn đi chơi,… không hề có một chút quan tâm, một chút thời giờ dành cho Thiên Chúa, tất cả chỉ là gượng ép.

Tôi cứ tiếp tục sống như vậy cho đến khi nhận ra cuộc đời mình sao mà buồn chán vô nghĩa đến thế. Ngày ngày đến trường nhét vài chữ vào đầu, nói vài câu với bạn bè, về nhà nhét vài thứ vào bụng, nói vài câu với bố mẹ, học bài, đi ngủ, đến Chúa Nhật thì đi lễ,… Cái vòng luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại mãi khiến tôi cảm thấy tù túng đến phát điên. Suốt ngày tôi chỉ ở trong nhà, nhốt một mình trong phòng, nằm trên giường và suy nghĩ “mình sống để làm gì nhỉ?”.

Tôi chẳng có mục đích sống. Nhiều người phấn đấu để có nhiều tiền, có nhà lầu, có xe hơi, có thức ăn ngon, có quần áo đẹp,… nhưng tôi lại không thiết tha với những thứ ấy cho lắm. Chưa bao giờ ý tưởng làm giàu xuất hiện trong đầu tôi, chưa bao giờ tôi mơ ước mình sẽ được nằm trên một núi tiền hay được cả thế giới biết đến.

Mắng tôi không có tinh thần cầu tiến cũng chẳng sao, vì thật sự tôi không cần những thứ ấy. Sau khi lên lớp 12, đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, tôi cảm thấy ngột ngạt như sắp chết đến nơi. Bề ngoài tôi hồn nhiên, nhưng bên trong nhiều lúc tôi đã đặt dấu hỏi về ý nghĩa cuộc sống. Tôi nghĩ đến tương lai, tưởng tượng ra những gì sẽ đến trong 4 năm học đại học. Tôi rùng mình khi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ vẫn như thế thôi, vẫn cái vòng lặp đi lặp lại vô nghĩa ấy. Rồi sau khi tốt nghiệp sẽ ra sao? Có lẽ kiếm được việc thì đi làm, ngày ngày đi làm nhét vào máy tính vài con số, nói chuyện với đồng nghiệp vài câu, về nhà… cứ như thế và như thế. Tôi cảm thấy mình không hề sống, tôi chỉ đang cố gắng tồn tại và vớt vát từng ngày trong cuộc đời mình.

Tôi đã có lần nói với mẹ: “Con ước gì mình không sống qua tuổi 30, sống càng lâu tội lỗi càng nhiều, chết sớm có khi được lên Thiên Đàng mau hơn”. Tôi chẳng thế hiểu nổi ánh mắt của mẹ lúc đó, mẹ hỏi: “Vậy tao sinh ra mày để làm gì?”. Trong đầu tôi ngay lập tức vang lên câu trả lời: “Giá như mẹ đừng sinh ra con thì tốt hơn”, nhưng tôi chẳng dám thốt lên câu ấy. Tôi không dám, và tôi biết rất rõ nếu tôi chết thật thì nơi tôi đến chắc chắn không phải là Thiên Đàng.
Liệu có phải vào Hỏa ngục hay Luyện ngục hay không thì tôi không biết, nhưng trước mắt cứ thoát được vòng luẩn quẩn này đã rồi tính tiếp. Tôi đã từng tuyệt vọng như thế, chỉ mong chết quách đi cho xong, nhưng Thiên Chúa đâu đành để cho tôi bi lụy mãi như thế được.

Vào mùa Phục Sinh năm nay, hôm thứ 5 tuần Thánh, lúc đó khoảng 11 hoặc 12 giờ khuya, tôi đang ôm ipad để tìm phim thì “tình cờ” nhìn thấy bộ phim “The Passion Of The Christ” hiện lên. Tôi đã xem phim này 2 lần trước đó nhưng chẳng thấy gì, chỉ như xem một bộ phim bình thường. Tuy nhiên lần này thì khác. Tôi nhớ trận đòn ghê gớm nhất khi tôi cắt nát chiếc áo cưới của mẹ cũng không làm tôi khóc thê thảm đến vậy. Tim tôi quặn thắt và chỉ muốn gào thét lên khi nhìn thấy người ta hành hạ Con Chiên tàn nhẫn như thế nào (mặc dù chỉ là phim).

The Passion of the ChristTôi khóc từ những phút đẩu tiên cho tới những giây cuối cùng, hết phim rồi vẫn còn khóc. Tôi cảm thấy và chắc chắn một điều rằng Thiên Chúa đã tác động lên tôi. Ngài muốn tôi cảm nhận được nỗi đau của Con Chí Thánh. Ngài muốn tôi biết rằng vì yêu tôi nên Con Chiên đã sẵn sàng chịu đựng những điều kinh khủng đó. Và Ngài cũng khiến tôi nhận ra bao năm qua tôi đã sống xa Chúa như thế nào. Tôi đã bỏ rơi Chúa lâu như thế nào, thế mà Ngài vẫn ngày ngày giang tay trên Thánh giá chờ đợi tôi đáp lại tình yêu của Ngài.

Trước tượng Chúa Chịu Nạn treo trên tường, tôi đã quỳ xuống và xin Ngài tha thứ cho những lỗi lầm, cho sự vô tình của tôi suốt những năm qua. Và cũng chính tại lúc đó, tôi cảm thấy một sự bình yên mà từ trước đến giờ chưa hề có, một niềm hạnh phúc của người sắp chết đuối được cứu vớt. Có lẽ tôi đã chạm đến Thiên Đàng, tôi đã ở ngay ngưỡng cửa Thiên Đàng và Chúa nhân từ đang vẫy gọi tôi ở đàng xa. Chính Chúa đã cứu rỗi cuộc đời tôi, Ngài đã cho cuộc đời tôi một ý nghĩa, cho tôi một con đường để đi, đó là đến với Chúa.

praying (2) copyChỉ có Chúa mới đem lại cho con người ý nghĩa cuộc sống, chỉ có Chúa mới mang lại cho con người sự bình yên và hạnh phúc, chỉ có Chúa mới là mục đích để con người hướng tới. Phúc cho những ai sẵn sàng đáp lại vòng tay yêu thương của Thiên Chúa. Những suy nghĩ của tôi cũng giống như nhiều bạn trẻ ngày nay. Họ chới với trước sự trống rỗng của cuộc đời, họ lao đầu vào những cuộc vui, những cuộc tận hưởng vô nghĩa để mong có thể lắp đầy được khoảng trống ấy nhưng rất nhiều người chỉ tìm thấy đắng cay và tuyệt vọng.

Tôi ước mong những người trẻ cũng tìm được sự bình yên như tôi. Chính vì thế tôi mới có khát khao được nói về Chúa, được nói Lời Chúa với tất cả mọi người. Tôi muốn mọi người biết rằng có một Thiên Chúa đang ngày ngày yêu thương và dõi mắt theo chúng ta, có một Thiên Chúa đang chờ chúng ta đáp lại tình yêu của Ngài, có một Thiên Chúa sẵn sàng hy sinh Người Con duy nhất của mình để đổi lấy những kẻ tội lỗi như chúng ta.

8 thoughts on “I cried for Him / Tôi khóc vì Người

  1. Cảm ơn bạn Lan Anh, một bài viết xúc động… Tôi cũng như bao người tin yêu Chúa Jesus cũng trải nghiệm cảm xúc tương tự như bạn khi tưởng niệm sự hy sinh cao cả của Con Người. Tuy nhiên, chúng ta cần phân biệt tôn giáo thật giữa hàng ngàn giáo phái xưng danh đạo của Đấng Christ hiện nay. Không nhất thiết tôn giáo nào mới là “chính giáo” vì Chúa Jesus nói “hãy vào cửa hẹp vì đường rộng dẫn đến tử vong”. Hy vọng tất cả chúng ta cùng chịu khó cầu nguyện và suy nghĩ…

    Đã thích bởi 1 người

    • Cảm ơn chú christiannewman vì sự quan tâm chú dành cho cháu nhưng lời khuyên của chú thì cháu không dám nhận. Cháu không dám tự cho mình cái quyền được xét đoán Kinh Thánh, xét đoán việc làm của Thiên Chúa. Cựu Ước có viết đúng về Ngài hay không chỉ có Ngài mới biết, còn cháu hiểu được Ngài bao nhiêu mà dám nói rằng: câu này nói đúng về Ngài, câu này nói sai về Ngài. Thôi, cháu thà bị mắng là ngu như lừa còn hơn dám xét đoán Thiên Chúa.

      Thích

      • Câu trả lời của Lan Anh rất tươi trẻ nhưng sâu sắc, làm tôi nhớ đến một tâm nguyện của Louis Pasteur, rằng ông chỉ ước có được một đức tin thuần khiết của người nông dân. Nguyên văn ông nói: “Tôi càng hiểu biết nhiều hơn thì đức tin của tôi càng gần với đức tin của người nông dân xứ Bretagne hơn” (The more I know, the more nearly is my faith that of the Breton peasant).
        Tôi đã từng chứng kiến giáo dân ở Bùi Chu dạy từ 4 giờ sáng giữa mùa đông giá rét, đi chân đất đến Nhà Thờ để dự lễ. Tôi kính phục họ, và thấy đức tin của họ đẹp biết bao, đúng như Pasteur mơ ước.
        Trí thức thích lý luận, thoạt nhìn tưởng hay. Nhưng lý luận nhiều thường làm hỏng trực giác. Những người có trực giác tốt không cần lý luận nhiều mà vẫn ngộ ra chân lý. Ngược lại có những vị cả đời lý luận nhưng chỉ làm khổ thiên hạ. Điển hình là ông Darwin. PVHg

        Thích

  2. Lời Chúa vô cùng mầu nhiệm và sâu sắc, không ai có thể tự cho mình là đã hiểu biết hết Kinh Thánh để sống có thể sống hết đời, họ chỉ có đủ kiến thức Kinh Thánh để sống hết một ngày hôm đó mà thôi, ngày hôm sau lại phải tiếp tục đi với Chúa và học hỏi với Chúa, mối ngày là một niềm vui mới, mỗi ngày là một bài học mới, mỗi ngày là một sự trải nghiệm mới, mỗi ngày là sự nhận biết mới..và mỗi ngày thứ cứ thế thêm lên. Cuộc đời đi theo Chúa không bao giờ khô khan, chán chường hay giậm chân tại chỗ, mà là một cuộc đời đi lên, cũng không phải đi ngang , vì đi ngang rồi thì nó sẽ đi xuống. Bất cứ khi nào chúng ta không chịu đi với Chúa nữa là chúng ta sẽ đi thụt lùi.

    Kinh Thánh Chép:

    “Vậy nên, về phần anh em, phải gắng hết sức thêm cho đức tin mình sự nhơn đức, thêm cho nhơn đức sự học thức, thêm cho học thức sự tiết độ, thêm cho tiết độ sự nhịn nhục, thêm cho nhịn nhục sự tôn kính, thêm cho tôn kính tình yêu thương anh em, thêm cho tình yêu thương anh em lòng yêu mến. Vì nếu các điều đó có đủ trong anh em và đầy dẫy nữa, thì ắt chẳng để cho anh em ở dưng hoặc không kết quả trong sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta đâu.” (2 Peter 1:5-8)

    Kinh Thánh dạy rất rõ, Đi theo Chúa không phải là từ bỏ tất cả mà ngược lại, là làm tất cả nhưng là làm ở trong Chúa Jesus , vì trong con Đức Chúa Trời thì sự làm mới có kết quà và mới có ý nghĩa và chỉ khi ở trong Chúa Jesus mới có sự đầy đủ trọn vẹn.
    Chúng ta hãy xem Chúa như số 1, còn mọi thứ như số 0, ví dụ tiền bạc 0, danh lợi 0, địa vị 0, học thức 0, và tất cả những thứ chúng ta coi như là giá trị nhất là số 0. Hoặc sự sắp xếp sẽ là 0000000001 nhưng nếu thay đổi một chút để cho Chúa là ưu tiên hàng đầu thì chúng ta sẽ có là 1000000000, hai giá trị tương phản với nhau.

    Nhưng để nhận được những giá trị đó và nhận biết đâu là giá trị thật thì việc đầu tiên con người cần làm là phải hạ mình. Chúa Jesus nói rằng con đường dẫn đến sự sống là con đường hẹp. Không có con đường hẹp nào trên đời này mà con người có thể đi ưỡn ngực hiên ngang mà qua được, muốn qua con đường hẹp là phải hạ mình.

    Một điều tuyệt diệu nữa là mặc dù Lời Chúa là hết sức sâu sắc nhưng Lời Chúa cũng hết sức đơn sơ mà Kinh Thánh khẳng định rằng cho dù một kẻ khờ khạo nhất đi theo cũng không lầm lạc mà vẫn đến đích một cách an toàn. Đó là điều mầu nhiệm của Kinh Thánh.

    Thích

    • Cháu thích đoạn “Chúng ta hãy xem Chúa như số 1, còn mọi thứ như số 0, ví dụ tiền bạc 0, danh lợi 0, địa vị 0, học thức 0, và tất cả những thứ chúng ta coi như là giá trị nhất là số 0. Hoặc sự sắp xếp sẽ là 0000000001 nhưng nếu thay đổi một chút để cho Chúa là ưu tiên hàng đầu thì chúng ta sẽ có là 1000000000, hai giá trị tương phản với nhau”.
      Cháu sẽ ghi nhớ câu này.
      Cảm ơn chú vì những chia sẻ sâu sắc.
      Xin Chúa chúc lành trên chú.

      Lan Anh

      Thích

  3. Chào bạn Lan Anh
    Đoạn đó có thể đúc kết bằng một câu ” Nếu Chúa không là tất cả thì Chúa sẽ không là gì cả”- Và đó mới là Đấng duy nhất xứng đáng để chúng ta tôn thờ. Vì vậy đi theo Chúa không phải là mất tất cả mà là có tất cả.
    Nguyện Chúa ở cùng bạn.

    Đã thích bởi 1 người

  4. Tôi muốn chia sẻ audio mấy câu chuyện bên đạo do 1 vị Linh Mục đọc. Nghe cũng vui vui, có lẽ đã nhiều người từng biết, mà cũng có thể nhiều người chưa nghe bao giờ.
    Dưới bầu trời này, có rất nhiều món ăn tinh thần. riêng tôi, tôi gửi tặng các bạn món ăn đơn sơ nhỏ bé này. Như những hoa cỏ đồng nội trong cách đồng bao la của Đức Tin
    Công Giáo. Biết đâu ai đó sẽ nhặt được thứ mình đang đi tìm khi đi dạo trên cánh đồng Đức Tin.
    Ai quan tâm xin liên hệ đến email: phamductrung112788@gmail.com

    Thích

Bình luận về bài viết này